8.7.13

Nomad On The Go


Bạn có biết mình có thể thôi việc hoặc rời bỏ giảng đường đại học không? Chẳng ai có quyền bắt bạn phải có bằng cấp hay nghề nghiệp này nọ, bởi tất cả chỉ là mong muốn của xã hội, không phải là luật, vậy nên sẽ chẳng ai đời đem súng chĩa vào đầu bạn đâu. Bạn có thể bán đứt căn nhà, ngừng gia hạn hợp đồng thuê căn hộ, thậm chí bán nốt cái xe, bán sạch sành sanh những thứ không cần thiết. Bạn có thể hài lòng với một mức sống tối thiểu thay vì những ảo vọng triền miên, bạn không nhất thiết cấn đến một công việc lương cao làm gì. Bạn có thể từ biệt bạn bè (nếu là những người chân thành thì họ sẽ tha thứ và các bạn vẫn là bạn của nhau) và kết giao với những người mới dọc dài trên những chặng đường mình đi. Bạn có thể từ biệt gia đình. Bạn có thể từ giã quê hương, đất nước, văn hóa của mình và mọi điều khác nữa mà bạn từng biết. Bạn có thể chạy điều hòa, thôi tiêu phí tiền bạc vào những món đồ mới. Bạn có thể tự nấu những bữa ăn vừa đủ ngay tại nhà thay vì đi đến nhà hàng, bạn có thể dùng tiếp thức ăn còn thừa thay vì đem đổ cả vào sọt. Thậm chí bạn có thể thôi không xem truyền hình cáp và dùng Internet nữa. Chẳng biết kể đến bao giờ cho hết. Bạn có thể hy sinh cả việc nai lưng ra làm hòng thăng tiến trong công việc. Bạn có thể đi ngược lại những lề lối thông thường và những kỳ vọng mà người đời đặt lên vai bạn. Bạn có thể chiến thắng những nỗi sợ hãi bằng cách chế ngự tâm trí mình. Bạn có thể liều lĩnh và trên hết là bạn có thể du ngoạn đây đó. Bạn vẫn nghĩ như vậy là chưa đủ, bạn cần một công việc được trả lương cao và tiếp tục sống trong một khu nhà êm đềm. Ừ thì tùy bạn, dẫu sao đó cũng là những điều mà bạn mong muốn nhất, nhưng làm ơn đừng có so đo với tôi và bảo là bạn không thể chu du được nhé. Bạn có chết đói đâu, bạn cũng không phải sống giữa sa mạc hay trong một quốc gia thuộc về thế giới thứ ba đầy những đứa bé thiếu đói cần cho ăn. Bạn đang sống trong một quốc gia thuộc thế giới thứ nhất đấy chứ. Bạn có mái nhà che chắn trên mái đầu. Bạn dùng những thiết bị hiện đại như điện thoại di động và máy tính đấy thôi. Bạn có thể trả 3.OO$ cho mỗi đêm nghỉ lại trong một nhà khách ở Ấn Độ, O.1O$ cho một bữa điểm tâm còn nóng hổi ở Ma Rốc .Này nhé, khi bạn xoay sở được cuộc sống tại một quốc gia thuộc thế giới thứ nhất, bạn chắc chắn sống được trong một quốc gia thuộc thế giới thứ ba, mà thậm chí là trong một quốc gia thuộc thế giới thất khác nữa kìa. Vậy thì xin hãy nói với tôi rằng: “Tôi muốn đi du lịch nhưng những điều kia quan trọng hơn nên tôi ưu tiên trước” chứ đừng bảo là ‘Tôi mê du lịch chết đi được cơ mà tôi không thể”, bởi tôi từng gặp nhiều người họ bảo rẳng không thể, nhưng mấy ai thật sự là không thể chứ. Tuy nhiên, bạn chỉ sống một lần thôi, theo tôi việc làm phong phú thêm tâm hồn bằng cách trãi nghiệm thế giới còn quý giá hơn một tấm bằng sau này có thể mang lại cho bạn mức lương cao ngất ngưỡng, tiềm lực vật chất và địa vị xã hội. Đương nhiên chính bạn là người quyết định cuối cùng, đi theo những mách bảo lí lẽ nhất của trái tim nhưng xin hãy nhớ một điều rằng bạn có thể đi chu du đó đây, mọi lí do từ chối đều là biện minh cả thôi. Liệu như thế có phải là lập dị không, xin thưa, tôi chưa từng thấy ai bỏ học, nghỉ việc hay bỏ bê cuộc sống gia đình để khám phá thế giới mà thấy hối hận về việc làm của mình cả. Chỉ có những người lớn tuổi quá lứa họ mới hối hận vì đã không dành thời gian du ngoạn, họ hối hận vì đã toàn tâm đi kiếm nhiều tiền và đạt được những thành công sơ thiển, khi họ nhận ra đời này còn nhiều thứ đáng để hy sinh hơn thế thì đã muộn mất rồi.


No comments:

Post a Comment