đ., 1993, lính cứu hỏa tương lai, bạn tôi
một ngày sau trận hỏa hoạn kéo dài ròng rã ngót sáu giờ đồng hồ tại trung tâm thủ đô, dân hà thành bắt đầu kháo nhau nhiều câu chuyện xung quanh vụ tai nạn kinh hoàng được cho là phức tạp nhất miền bắc mấy năm gần đây. mọi thứ giữa lòng ‘bãi cháy’ đen kịt vẫn còn ngỗn ngang như cảm xúc bây giờ của họ, người ta nhớ đã nhìn thấy một anh lính trẻ trượt chân ngã nhào vào lửa, để rồi chỉ vài ngày sau, những bộ đồ bảo hộ cho lính cứu hỏa có giá ba-trăm-triệu đồng trở thành chủ đề nóng trong dư luận; một 'cây xăng' hoạt động không phép vi phạm đủ kiểu 'nhân dịp' này mới bị phát giác, và nhiều chuyện lùm xùm khác. mà thật ra, những chi tiết ấy không làm tôi quan tâm nhiều bằng việc tự hỏi đ. đã ở đâu khi ngọn lửa bùng lên dữ dội từ chiếc xe bồn chở hàng trăm mét khối xăng ấy. tôi lo.
còn nhớ chiều hôm qua (4.6.13), kênh truyền hình quốc gia liên tục đưa tin về vụ việc, nhà đài còn điều cả phóng viên xuống tác nghiệp ngay hiện trường giữa lúc 'dầu sôi lửa bỏng'. trong một mẫu tin chóng vánh nào đó, tôi nghĩ mình đã nhìn thấy đ., máy quay ghi lại cảnh cậu gồng mình đứng trụ trên hai chân trong khi tay vẫn phải cố dồn hết sức ôm ghì lấy miệng chiếc vòi rồng đang liên tục phun mạnh từng đợt nước trắng xóa về phía đám cháy. đã bao giờ tôi nhìn thấy đ. rơi nước mắt đâu, vậy mà khi cậu xuất hiện trong lớp áo ướt sủng bít sát vào da thịt và nước đọng trên mái tóc cắt ngắn nhiễu từng giọt xuống khuôn mặt nhăn lại vì mệt thì tôi nghĩ là cậu đang khóc suớt mướt, thì tôi nghĩ là mình thuơng đ. quá đi mất. sau một hồi lâu, tôi bắt đầu tin rằng đ. vẫn ổn vì có thể cậu đang ở cùng watanabe và midori, họ ngồi trên sân phơi cách đó không xa, hai chàng trai vừa nốc bia, vừa nghe midori hát những bài hát cũ với đàn guitar và quan sát đám cháy*. đ. không gặp nguy hiểm nào cả, tôi tự an ủi.
quen nhau hơn ba năm, đ. hiếm khi kể về ước mơ của mình, phần tôi cũng chưa bao giờ hỏi vì sao cậu muốn trở thành lính cứu hỏa. có lẽ câu chuyện về những đám cháy không hấp dẫn bằng việc vào một buổi sáng cuối tuần, đ. đánh xe sang nhà tôi và hai đứa bắt đầu cuộc hành trình rong ruỗi trên khắp các ngã đường miền quê yên tĩnh, hay là khi bọn tôi rúc lên căn gác nhỏ chất đầy những thùng sách cũ giữa một ngày mưa rỉ rả, đ. ngồi tập đệm một bài guitar suốt cả buổi chiều mà vẫn chơi sai đoạn điệp khúc, tôi nằm bên cạnh, say sưa đọc haruki murakami. giả sử khi ấy tôi biết một bộ quần áo bảo hộ cho lính cứu hỏa có giá bằng cả một gia tài và trong một số trường hợp, nước không phải là lựa chọn tối ưu khi hỏa hoạn xảy ra thì tôi đã ngừng việc đọc để hỏi liệu cậu có sợ không bởi lửa có thể cướp đi mọi thứ kể cả mạng sống của một anh lính trẻ trong trận chiến đầu tiên, đó là chưa kể đến những vết bỏng sâu và nhiều điều tồi tệ khác có làm thay đổi cuộc sồng của cậu sau này. thật ngớ ngẩn phải không? ý tôi, là tốt hơn hết hãy quên những thắc mắc đó, bởi chừng nào mà ngón đàn vụng về của cậu chưa làm đoạn điệp khúc nghe có vẻ ổn hơn thì câu trả lời dành cho tôi chỉ là một sự im lặng cố hữu, đ. bao giờ mà chẳng thế.
làm sao cuốn trôi những suy diễn mơ hồ dễ như cách mình nốc cạn một cốc nước đầy, cuối cùng tôi sẽ chẳng bao giờ biết đ. đã ở đâu khi đám cháy xảy ra. chúng tôi chỉ sống cách nhau gần hai nghìn cây số, nhưng thôi vậy, dù có đang loay hoay đâu đó giữa hà nội tám triệu con người, xin để bạn được an, tôi sẽ không hỏi đ. thêm điều gì nữa.
*một cảnh trong tiểu thuyết rừng na-uy của haruki murakami
No comments:
Post a Comment