24.12.14

Contigo me iría - Nguyen Thien Ngan

Poeta Nguyen Thien Ngan | Traducido por Eric Nguyen (Gai Chanh)
Contigo me iría
a donde no hay ni cielo ni mar
ni la montaña ni la nube
ni las flores púrpuras
florecidas suave en el campo por la tarde.


Contigo me iría
No me diría tanto
Las promesas fructuosas solo hacen nuestra vida más dura
Te ayudaría a hacer fuego
a repeler la noche y los animales malignos
Me contaría por favor
los relatos a lo largo del bosque.

Contigo me iría
Viviríamos en el sueño de la infancia
Cuidaríamos ovejas en la frontera
Acamparíamos al lado del río
Haría luna, estrellas y canciones alegres por la noche
Le besaría suave a la tierra el sol por la mañana.

De repente me despierto.

*

Em sẽ đi cùng anh
Dù là đến một nơi không trời không biển
Không núi không mây
Không có những bông hoa màu tím
Nở bình yên trên những cánh đồng chiều.

Em sẽ đi cùng anh
Anh chẳng cần phải nói gì nhiều
Những hẹn ước không thành chỉ sẽ làm đời nhau khốn khổ
Em sẽ giúp anh nhóm lên đống lửa
Xua đêm sâu và bầy thú hiểm hung
Kể cho em nghe đi
những câu chuyện đường rừng.

Em sẽ đi cùng anh
Sống giấc mơ ngỡ đã mất kể từ thơ dại
Mình có thể chăn cừu ở miền biên tái
Hay cắm lều ở cạnh dòng sông
Đêm chỉ có trăng sao và những khúc ca hồng
Ngày chỉ có mặt trời dịu dàng hôn mặt đất.

Rồi thì em tỉnh giấc.

La margarita inocente


Título original: “Cúc Hương Ngốc Dại”
Un cuento corto de Nguyễn Thiên Ngân traducido por Gai Chanh (Eric.)
Gracias a profesora María Dolores Bedoya Grandes (Lola) por corregir los errores en mi traducción.

Tuân vivía un poco lejos de mí. Algunas noches cuando regresaba de la clase de inglés pasaba por mi casa para darme una barra de chocolate y se daba prisa en irse en su bicicleta. Siempre tenía prisa, una prisa ridícula porque la mayoría de las veces no había nada para tener prisa. Quizás Tuân no sabía ocultar bien sus emociones por eso normalmente miraba para otro lado cuando le miraba a sus ojos.

La ciudad estaba en la estación lluviosa. Por la mañana se podía escuchar el murmullo de la lluvia fuera de la ventana al despertarme, eso me encantaba. No sabía por qué me gustaba el color gris lúgubre del cielo nublado o tormentoso. “Porque sabes que el sol siempre está detrás del nube, An”, Tuân me dijo cuando se lo comenté. Quizás Tuân pensara de manera tan excesiva como las novelas que leía. Simplemente me gustaba el cielo de gris, eso era todo.

Durante los días lluviosos, me sentaba quieto en el balcón mordisqueando el chocolate traído por Tuân. Siempre me compraba el chocolate amargo a pesar de que me quejé que solo me gustaba el chocolate blanco o el que tenía corazón de castaña. Eso es lo único que hizo contra mi voluntad. Día a día me acostumbraba al chocolate amargo desde un cuándo desconocido. Me di cuenta de que Tuân tenía razón. ¡Qué aburridas las barras de chocolate sin hiel! Si se acostumbra a la paz que le trae el chocolate blanco usted, cómo puede darse cuenta de que el regusto largo del chocolate amargo en boca suele ser muy dulce, una dulzura sorprendente, extraña.

A veces venía Tuân, en el balcón se sentaba conmigo, veíamos la lluvia en silencio. Apiló tierra en las macetas de margaritas pequeñas y bonitas, y las arrastró cerca hacia la pared con cuidado. “Me imagino que la lluvia está chocando contra estas margaritas suaves ¡pobre de ellas!”. – Tuân me explicó avergonzado cuando le miré sorprendente y con gusto. Balanceamos las piernas, a veces las gotas fritas de agua caídas en nuestras cabezas nos produjeron un gran sobresalto; respiramos el aire del espacio lluvioso que estaba mezclado con el olor acre familiar y el de las margaritas.

****

Hoàng apareció en mi vida trayendo un nuevo viento. Lo conocí en la clase de danza moderna a la que le traté de convencer a Tuân para participar por cientos de veces, pero lo desechó decisivo. No hubo más ni de las tardes de leer las novelas traídas por Tuân, ni de las conversaciones vagas sin llegar a nada. Hoàng y yo paseamos por las cafeterías de acera en la ciudad, me contó todos sus viajes. A veces estacionaba su moto en algún lugar y aparecía en frente de mi casa con su bicicleta deportiva, con entusiasmo me invitaba a dar un paseo. Las vueltas en bicicleta de repente me recordaban a Tuân, me sentía un poco arrepentida. Al pasar por la casa sin encontrarme, Tuân le dio el chocolate amargo a mi madre.

****

Nos encontramos fuera de lo normal en una tarde lluviosa, le dije radiante a Tuân:

– ¡Estoy saliendo con un chico!

– ¿En serio? – Tuân me respondió descuidado sin embargo no lo presté atención.

–No lo conoces – seguí yo radiante

– ¿De verdad?

– ¿Tienes otra sintaxis más interesante? ¿En serio? ¿De verdad? – empecé a enfadarme.

Tuân saltó a tierra desde el balcón mirándome con los ojos tan tristes, su voz entonces estaba también tan triste:

– Lo sabía antes de que me lo dijeras.

De manera angustiada, miró él a la maceta de margaritas debajo del balcón. También la miré asustado yo. Estaban marchitas margaritas, amarilleaban pálidas desde un cuándo desconocido. La lluvia todavía era tan intensa.

****

Desapareció Tuân con las macetas de margaritas marchitas. Muchos días pasaron sin que pasaba por mi casa nunca más. Me di cuenta de que, porque no había más barras de chocolate amargo dejadas por Tuân que tenían el regusto dulce, Hoàng estaba todavía tan nuevo e interesante como una historia de aventura, poco a poco me olvidé de Tuân y de tener antojo de una barra de chocolate amargo profundamente.

****

Al final de aquella estación lluviosa, Tuân apareció delante de mi casa como si no hubiera desaparecido nunca. Cogió en la mano una maceta de margaritas que tenía las hojitas verdes y los capullitos armarillos. Yo me sentía terriblemente avergonzada.

– No sé cuidarlas, van a marchitarse de nuevo.

Tuan la puso en el lugar viejo en silencio, y me dijo:

– Porque te olvidaste de cuidarlas An, sabes cómo hacerlo.

No sé por qué quería llorar. Así empezaron a derramarse mis lágrimas. Lloraba desconsoladamente como una niña azotada injustamente. Tuân se sintió avergonzado, sin embargo no me calmó de manera rápida como las veces anteriores. Abofeteó mi hombro de manera suave:

– Es broma, no lloras más. Margarita es una planta herbácea débil, después de florecer durante una temporada, va a marchitarse para que las semillas secas caídas crezcan de nuevo. Estas margaritas son de las semillas viejas. Si sólo las viera crecer ¡qué maravilla!

Lloré mucho, solo me calmé después de un rato. Hasta yo tampoco sé el porqué. Tuân estaba todavía muy calmado. Rompí yo el hielo con una pregunta para él:

– ¿Entonces dónde está mi chocolate amargo?

Sonrió Tuân:

– ¿Pienso que renunciaste a él desde hace mucho tiempo, An?

De repente quería llorar de nuevo. Tuân estaba todavía tan flemático como si no supiera nada, de manera lenta me dijo – estaba tan flemático como cuando le dije lo de Hoàng.

– ¡Oye An! Voy a volar este fin de semana. Me recogerá mi papá en Canberra. A veces me pongo nervioso, no sé cómo voy a tratar a la madrastra y sus hijos. Cuánto tiempo tardaré en que no sentirme como pez fuera del agua en ese lugar extraño. Incluso quiero quedarme aquí, abandonar todo que ha preparado mi papá para mí: los días de estudiar el inglés loco, trámites administrativos… Pero ahora yo sé, tengo que irme.

****

No recuerdo qué hice en la tarde que se fue Tuân. Solo recuerdo la sensación vacía rara, y que lloré inconscientemente. Cualquier cosa que me recordó a Tuân, a pesar de ser solo una hoja armarillo cayendo en el espacio en silencio, me hizo sollozar. Las barras de chocolate amargo compradas por mí no dejaron ningún regusto a nada, sino un amargor, un amargor terrible permaneció en mi alma para siempre, como una canción que de repente se hace silenciosa al llegar a su clímax y hace que la gente se sienta extraña. Me preguntó Hoàng por qué repentinamente estaba tan triste, pero cómo podía explicárselo.

Cuatro años universitarios pasaron tan rápido como un guiño sin muchos acontecimientos. Hoàng y yo nos separamos, terminamos un buen amor que, sin embargo, trajo tantos problemas potenciales que supimos que no podíamos resolverlos nunca. A veces salíamos como dos buenos amigos íntimos. Me gustaba más así. Aunque sea interesante un libro de aventuras, el desenlace se revelara al terminarlo. Tal vez fuera un buen libro, sin embargo, no pudieron seguir leyéndolo para siempre.

Perdí el contacto con Tuân desde aquel día. He vencido ya el sentimiento de vacío hace mucho tiempo, pero cualquier memoria de Tuân hace que mi alma se sienta emocionada, como una tecla descuidada que de pronto se pone temblorosa cuando se cepilla y se toca después de varias temporadas olvidadas. Después de mis veinte, ya no soy una chica inocente de 18 años que no entendí ni el corazón de Tuân ni el mío tampoco.

Quizás estuviera enamorada de Tuân sin darme cuenta hasta mucho después, o quizás solo utilicé una imagen completa del pasado para engañar las inocencias mías en el presente. Sin embargo, solo sé una cosa, después de todos los acontecimientos, mi sentimiento tranquilo se quedó para siempre en las tardes lluviosas en que me senté al lado de Tuân balanceando las piernas en el balcón, escuché sus cuentos fabulosos pero placenteros, y respiramos en todo el pecho el olor acre de las margaritas empapadas por la lluvia.

–Fin–

11.3.14

Một câu hỏi

Đã từ lâu câu hỏi ấy đậu hờ trên môi mềm - như sợi chỉ thừa tôi cố bứt bỏ trên chiếc áo ưa mặc – dẫu biết câu trả lời chỉ ở quanh quẩn đâu đây thôi. “

Anh có yêu em không?” Tôi hỏi 

Trong sự ngập ngừng của anh tôi hiểu ra lời đáp rồi.

30.1.14

Đời cơ bản là đơn giản

Bạn kể chuyện cơm gia đình chiều 3O đến đoạn: "...., cái rồi tự nhiên ba má quay qua nói về vợ sau này của tao, ổng bả hù đem hết mấy vụ lố bịch trước giờ của tao kể với con dâu. Nói thiệt lúc đó tao nhịn cười không nổi, ba má tao chắc tưởng nắm chắc đằng cán chứ không ngờ tao đang cười là tại vì tao gay!"

Tết vui là khi Tết đang đến

Với tôi, Tết kết thúc vào đêm giao thừa, khi phát pháo hoa đầu tiên được bắn lên bầu trời thủ đô, đoạn là lúc ông chủ tịch nước bắt đầu bài diễn văn chúc mừng năm mới trên truyền hình Quốc gia, người ta trả lời vài ba tin nhắn soạn sẵn như kiểu phát tờ rơi ở những ngã tư đèn xanh đỏ rồi tắt máy đi ngủ. Tết vui là khi Tết đang đến chứ không phải mùng 1, mùng 2, mùng 3...

21.1.14

“Nhật Ký Vàng Khè” – xem porn sớm là bí mật của người cô đơn

Trong những mẫu chuyện liên tu bất tận của bọn con trai mới lớn như anh hiếm sót vài đoạn dính đến sex. Hai mốt tuổi, chuyện này kể ra liên quan đến kinh nghiệm nhiều hơn những tò mò ấu trĩ về cơ thể không biết hỏi ai hồi trung học.

Với anh, lần đầu thủ dâm không ấn tượng bằng lần đầu xem porn, bởi đó là một đoạn porn dài vẻn vẹn 5 phút được săn lùng ráo riết trên Internet và khắp các hiệu đĩa lậu thời điểm đó. Anh đặt tên nó là “Nhật Ký Vàng Khè” vì porn quay bằng điện thoại di động trong một căn phòng hắt ra thứ ánh sáng mầu vàng mờ đầy mê muội. Nữ chính trong “siêu phẩm” ấy là Hoàng Thùy Linh, trẻ, đẹp , đa tài. Năm ấy chị 19, anh ngót 14.

AP gọi chị là “Paris Hilton của Việt Nam”, còn anh gọi chị là Vàng Anh, chị Vàng Anh xinh gái, yêu ca hát học lớp 11, nữ chính trong series phim truyền hình ăn khách “Nhật Ký Vàng Anh” (Phần 2) của VTV. Hẳn nhiều anh chị thế hệ 8x và một số bạn 9x đời đầu còn nhớ không khí rần rần khi cộng đồng mạng (lúc đó chưa mấy hung hãn như bây giờ) truyền link cho nhau xem clip quay cảnh quan hệ tình dục của Hoàng Thùy Linh và bạn trai sáu năm về trước (1O/2OO7). Link truyền đến đâu, người ta xem xong chưa kịp lưu về máy, thì lập tức bị xóa đến đó.

Bấy giờ anh đương học lớp 9, cần mẫn trong vai cậu lớp trưởng gương mẫu chưa một lần xem porn. Cho đến một ngày, đoạn bước vào lớp và nghe thấy đám con trai ở dãy bàn bên cạnh rĩ tai nhau câu hỏi đầy ẩn ý: “Mày đã xem chưa?”. Tụi nó chụm đầu bàn tán xì xầm rồi phá lên cười ngặt nghẽo. Anh không tham gia vào chủ đề ấy mà lên bảng ghi sỉ số lớp, nhưng kì thực, lòng anh chộn rộn khôn nguôi.

Trưa hôm ấy, thay vì bật TV xem NKVA, anh khóa trái tất cả cửa ra vào và cửa sổ nhà mình, rồi mở máy tính lục tung Google để xem bằng được “Nhật Ký Vàng Khè”. Một mặt vì lúc đó nhà đài đã cho ngưng phát sóng NKVA, mặt khác bởi anh quá tò mò việc chị Vàng Anh đã làm với bạn trai của chỉ (ở trên giường). Anh xem lại một lần nữa, lần này vừa xem vừa thủ dâm như điên. Tỉ dụ scandal này chỉ là một màn kịch vụn về thì có lẽ anh sẽ tiếp tục ngắm người mẫu trên tạp chí để thủ dâm mà vẫn thấy hài lòng cho đến sinh nhật 18 tuổi mới tự tin bật porn web ra xem.Nhưng, anh không ngoan như mình nghĩ.

Ai mà biết chuyện gì đã thực sự xảy ra khi đột nhiên NKVA bị ngừng chiếu mà nhà người ta lại không có Internet để xem “Nhật Ký Vàng Khè”. Anh tự hỏi như thế khi xem “chương trình kì lạ đến khó hiểu” của VTV lúc 22h ngày 15/1O/2OO7 (5 ngày sau khi clip bị tung lên mạng), trong đó dàn diễn viên NKVA ôm nhau khóc bù lu bù loa sau lời xin lỗi mặn chát của chị Vàng Anh. Vào lúc đó, anh nhận ra ranh giới giữa sự năng động và manh động của tuổi trẻ chỉ mỏng như một chiếc lưỡi lam Gillette và chắc có lẽ chỉ ở Việt Nam mới có những chương trình quai quái kiểu như vầy.

Anh chuyển kênh. Cổ họng chưa hết dờn dợn nhưng không biết phải trách kẽ nào đã làm mình buồn nôn đến vậy: Vàng Anh, cái đứa tung clip lên mạng, cái đài truyền hình Quốc gia hay chính cái thằng con trai mới 14 tuổi đã “bầy đặt” xem porn?

Và bạn biết không, ngay cái đêm họ đang chia tay nhau trên sóng truyền hình thì ở đâu đó trên mạng Internet, một clip sex dài 16 phút nữa của Hoàng Thùy Linh bị tung lên. Đời toàn làm khổ chị ấy!

Review tiểu thuyết mới nhất của Murakami - "Những tháng năm hành hương của người vô sắc"

Los años de peregrinación del chico sin color (tạm dịch: Những năm tháng hành hương của người vô sắc) là tiểu thuyết mới nhất của Haruki Murakami sau tác phẩm đồ sộ1Q84. Qua những cuộc hành trình nhuốm màu phi thường, câu chuyện này xoay quanh những dấu hiệu quẫn quanh và tuyệt vọng. Đây là cuốn sách khiêm tốn nhất, ít tham vọng nhất so với tiểu thuyết lạ thường Người tình Sputnik hay mối tình tay ba trong Phía Nam biên giới, Phía Tây mặt trời. Nói cách khác, đây là một trong những tác phẩm hay nhất của tác gia người Nhật này.

Tsukuru Tazaki là mô tuýp nhân vật chính quen thuộc của Murakami: một người đàn ông tỉnh Nagoya trạc ba mươi tuổi sống ở Tokio, anh là một kĩ sư thi công và bảo dưỡng nhà ga xe lửa, Tsukuru là một người đàn ông bình thường, sống hướng nội và khép kín, anh dường như khó hình thành mối quan hệ tình cảm lâu bền và duy trì sợi dây liên kết với người khác… nhưng chí ít, trong những năm đại học, anh cũng có một người bạn thân tên là Haida, một sinh viên kì quặc học ở khoa Triết học, anh này sau đó đã đột ngột biến mất khỏi cuộc sống của Tsukuru một cách đầy bí ẩn.

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, giờ đây, Tsukuru có tình cảm với một người phụ nữ tên là Sara. Nhưng bản thân Sara nhận ra rằng từ thằm sâu bên trong cô tồn tại một đứt gãy, một tổn thương tinh thần ảnh hưởng đến sự phát triển cảm xúc và ngăn cô hiến dâng trọn vẹn đời mình cho một người khác. Nhiều năm trước đó, khi còn là thiếu niên, bốn người bạn thân nhất của Tsukuru đã cắt đứt mốt quan hệ với anh. Đột ngột, không một lời nhắn trước cũng không một lời giải thích. Có lẽ đây là lúc đi tìm câu trả lời.

“Những năm tháng hành hương của người vô sắc” là một tiểu thuyết mới được viết bằng sự nhạy cảm tinh tế của Murakami nhằm giải mã niềm âu lo trong tâm hồn mỗi chúng ta, nó còn là lời lí giải nỗi cô đơn và cảm giác không toàn vẹn của con người trong xã hội hiện đại. Cũng như những tác phẩm trước đây của Murakami như Kafka bên bờ biển, hayRừng Na – Uy, chúng ta còn tìm thấy nhiều thứ trong tiểu thuyết của ông hơn là một tác phẩm hay.