Đừng tưởng tôi không yêu ai vì thực ra tôi đang yêu mà không ai biết đấy thôi. “Người yêu” tôi chưa bao giờ nói yêu tôi, người ấy cũng chưa bao giờ nắm tay hay ôm hôn tôi một lần nào cả…
Số phận cho tôi một tình yêu trong trí tưởng tượng. Tôi đem cái tình ấy gặm nhấm qua từng ngày buồn tẻ. Tình yêu trong trí tưởng tượng là khi người bạn yêu không biết bạn đang lén quan sát họ từ một góc khuất của cuộc sống, là khi bạn chạy quanh quẩn cố tìm một chỗ nấp thật kín đáo trước những cảm xúc thật lạ trỗi dậy trong chính bản thân mình hay là khi bạn đang nghịch ngợm với “chiếc mặt nạ màu trắng”…
Bầu trời mùa thu sâu thẳm vào đôi mắt ấy, trong vắt và tinh khôi. Con chuồn chuồn kim nhỏ bé lượn lờ giữa buổi chiều vàng rực rỡ nắng cùng hoa… Thế giới thật khác trong mắt người ta yêu thương…Ở đó, bước ra từ khu vườn cổ tích ngày xửa ngày xưa nàng công chúa rạng rỡ trên đôi hài pha lê lấp lánh, kiêu hãnh bước dọc lối đi ngập cánh hoa hồng, chàng hoàng tử khôi ngô trên lưng tuấn mã, bà tiên nhân ái cùng những cái kết có hậu vô cùng…
Tình yêu đẹp lung linh trong mắt cười sâu thẳm.
Để rồi, có hàng trăm lý do nhấn chìm tôi dưới đáy cùng biển xanh mênh mông ấy, vì tôi đang yêu hay vì tạo hóa đã thiên vị ban cho con người kia một đôi mắt quá tuyệt vời.
----------
Khi ấy cười, tôi chết lặng giữa biển người đông ngợp. Trái tim tôi bé bỏng rạo rực nhảy múa trong lồng ngực ấm – tình yêu màu hồng đậu trên bờ môi kia thánh thiện và dịu dàng làm sao! Tôi bước đi, những bước thật chậm, thật chậm…thầm khấn xin thời gian đứng đợi cho tôi kịp níu giữ giây phút bình yên bất chợt ùa vào lòng…
Những buổi chiều cuối tuần thơ thẩn đi đâu, nụ cười ấy nhẹ bổng tựa một cánh hoa mỏng manh lạc đường gió, lang thang qua những miền yêu thương. Tôi là đứa ngốc nghếch, cố chạy đuổi hoài mà chẳng bắt được…
Nụ cười ấy phải chăng là sợi gió mùa thu vô tình buộc tôi lại với ấy…
Âý không cười với tôi, nhưng nụ cười rạng rỡ kia vô tình lấy đi của tôi tất cả. Một phút bình tĩnh tôi hậu đậu đánh rơi, vỡ tan…Tôi vững vàng, tôi tự tin của mọi ngày bỗng chốc trở nên ngờ nghệch đến khó tin. Sự thật, tôi không còn là tôi khi đối diện với môi cười quyến rũ của một thiên thần, tôi yếu đuối hơn mình tưởng rất nhiều...
Những khi lén nhìn ấy cười, tôi cũng thường khẽ cười một mình, nụ cười trẻ con chỉ có thể là khi tôi nhìn về phía ấy. Tôi biết ấy đang có chuyện vui. Chuyện gì vậy nhỉ? Tôi thật sự không biết, nhưng có một điều tôi chắc chắn là ấy chẳng bao giờ nghĩ đến việc có ai đó đang cùng chung niềm hạnh phúc với mình đâu…thật đấy!
----------
…Đã có lúc, giật mình vì những lần bất ngờ bị “bắt quả tang” khi mãi ngẩn ngơ nhìn ấy. Bạn có thể tưởng tượng tôi đã lúng túng như thế nào trong hoàn cảnh đó - một tên “trộm” bị chủ nhà phát hiện - chỉ có điều ấy không làm ầm ĩ lên như cách người ta bị mất thứ gì đó, mà thực ra tôi đâu đã lấy gì của ấy, “trộm” một ánh mắt có thể kết thành tội lỗi hay sao?. Nghĩ mà xem, xưa nay có ai nhìn người khác nở nụ cười mà bị dư luận lên án đâu chứ?
Tôi đã chọn cách giả vờ nhìn xa xăm xăm, coi như là tôi không phải đang nhìn ấy vậy, và tôi đã tự tin hành động như thế. Còn ấy, ấy chỉ ném một ánh nhìn hiếu kỳ lạ lẫm về phía tôi xong vô tình ngó lơ.
Tôi là gì trong đôi mắt lạnh lùng kia, người sao hỏa chăng?
Có thể một lúc nào đó, bạn cũng đã có lần ở vào tình huống như tôi, tôi tin bạn hiểu…
----------
Âý không nói về tôi, nhưng giọng nói ấm áp ấy đang dịu dàng vuốt ve những suy nghĩ thầm kín nhất bên trong tôi.
Tôi muốn bước đến bên ấy thật gần, gần hơn nữa, chỉ im lặng thôi không cần nói gì cả. Hạnh phúc đủ đầy khi lắng nghe những câu chuyện vẩn vơ của ấy, hạnh phúc tròn trĩnh trên đôi đường môi gợi cảm…
----------
Âý không nhìn tôi nhưng tôi vẫn thường nghĩ ánh mắt ấy thuộc về mình, dù đó đơn thuần là một ánh nhìn thờ ơ giữa hai người lạ mặt, dù đó hời hợt như cánh gió lạnh lẽo tạt ngang qua cuộc đời. Ấy vô tình bỏ quên một niềm vui bất ngờ mà đâu hay biết, tôi âm thầm đón lấy, nâng niu trìu mến - vội vàng - trước lúc mọi thứ loãng tan vào không trung…
Tôi đứng cạnh ấy, tôi là kẻ xa lạ, ấy đứng bên tôi, ấy chẳng biết tôi. Làm gì đây khi thế giới chúng ta đang sống có quá nhiều khác biệt.Tôi của ngày xưa, ấy của ngày xưa bây giờ đâu rồi cái hồn nhiên... Tuổi nhỏ chúng ta vô tình để lạc mất một cái gì đáng yêu vô cùng, cái gì thì tôi thật sự không biết…
Phút cười đùa của những ngày hôm qua vui lắm ấy nhỉ!
Nhiều chuyện đã xảy ra, chúng ta bước qua cuộc đời nhau không chút bận lòng.
Gặp mặt cũng chỉ vì hai chữ “tình cờ”- ngắn ngủi, vô cảm.
----------
Cả thế giới đang liếc gườm hai ta…
Hãy nói gì đó, nói gì đi chứ, một lời thôi khi ta còn có thể, hay là mãi mãi ôm nỗi hậm hực này cùng tháng năm. Tôi muốn cắn vỡ sự im lặng đáng ghét trên đầu môi, tôi muốn tự tay xé rách chiếc “mặt nạ màu trắng” tạo nên chất giả dối trong con người mình…tôi muốn…
Đôi lúc tôi tự hỏi, không biết mình đã đủ trưởng thành hay chưa? Đã lớn hay chưa mà yêu không dám nói, mà nhớ mong không dám tỏ bày…
Có lẽ…
Trái tim hiểu rõ mọi điều ta chưa nói nhưng lý trí không cho phép ta nói những gì trái tim hiểu…Đôi khi, ghì chặt một nỗi niềm cho riêng mình là cực hình hết sức bi thảm. Nó như những vết thương tấy bầm, ngày qua ngày quặn thắt tâm can…
Tỉnh táo quá cao độ nhiều khi lại hóa ra hồ đồ, mà hồ đồ sẽ dễ dắt ta đến đích một cái khốn nạn…
----------
Tôi ngơ ngác buông xuôi cuốn lịch bàn trên tay…
(một ý nghĩ thoáng qua) “ngày-tháng-năm” là một tính toán hoàn hảo của con người. Chúng ta sinh ra, sống và chết đi trên một “lộ trình” được mặc định theo mô típ SINH “ngày…tháng…năm”, TỬ “ngày…tháng…năm”…Thực ra mà nói, cũng giống như tình yêu, không ai có thể định nghĩa được thời gian. Đơn giản là vì không ai có thể nhìn thấy và chạm vào chúng. Thế nhưng, người ta vẫn tiếc nuối những gì mình không thấy, tự day dứt với những gì mình không thể cầm trên tay mà họ nghĩ đã vô tình đánh mất ở đâu đó. Con người dùng những danh từ khác nhau để gọi thời gian và tình yêu khắp nơi trên hành tinh nhỏ bé này nhưng họ bất lực trong việc định nghĩa chúng. Có thể khi nhắc đến thời gian, người ta nghĩ đến cái đồng hồ, mặt trời hay mặt trăng còn khi bàn về tình yêu, mọi người sẽ nghĩ ngay đến một trái tim lung linh, cách điệu xa rời hẳn với thực tế. Bạn thử để ý mà xem? Thật là lạ! nhưng cũng đành chấp nhận vậy…tôi không phải là một nhà bác học thông thái có thể giải thích cho bạn bản chất của vấn đề, mà theo tôi, là phức tạp này.
----------
Thời gian qua ngoảnh đầu lại đã làm được những gì? Suốt mấy năm trời tôi sống ích kỷ với chính bản thân mình, khổ sở che đậy một tình yêu mà đáng lẽ tôi không nên tôn thờ quá đáng như vậy.
Một ngày nào đó, giật mình nhận ra cuộc sống sao buồn quá. Hình như mình sống chỉ để thở, để biết mình tên gì mà thôi. Gía như có điều kỳ diệu giữa cuộc đời, tôi xin dành chút hứng khởi, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mỗi ngày mình sống cùng ấy.
Tôi muốn có can đảm để một lần, một lần thôi nói với ấy tôi yêu ấy biết nhường nào…Xin cho tôi một nụ cười khi ấy cảm thấy hạnh phúc, một giọt nước mắt đồng cảm xoa dịu những vết thương lòng rát buốt, tay trong tay ta dũng cảm dạo bước đến những miền vui bao la…
-- ----- ---
17:05, Thứ 6, trời âm u, tôi lại buồn…
Dòng người xô đẩy cướp mất ấy ngay trước mắt tôi, nhanh chóng và đáng sợ như loài thú dữ nuốt chửng con mồi trong cơn đói…tôi tự trách bản thân lẽ ra phải nắm lấy bàn tay ấy, giữ thật chặt trong tay mình, mãi mãi...
Thế nhưng,…
tôi đã không thể hành động theo kịch bản đó, bởi thực ra, nó thuộc về diễn xuất ăn ý của đôi diễn viên trong một series phim hút khách nào đó mà tôi tình cờ xem được…tầm thường và giả tạo, bạn biết đấy, tôi không thể tự đặt mình vào giữa một tình yêu tầm thường và giả tạo, bạn cũng như tôi thôi…
Vậy mà…tôi đã bất giác nhoẽn môi cười, niềm vui ẩn kín trong những đường nét giả tạo hoàn hảo trên khuôn mặt. Tôi đánh lừa cả thế giới quanh mình bằng một chiếc “mặt nạ màu trắng”, tôi bịp bợm cả thế giới quanh mình bằng những mỹ từ có cánh…Ai biết tôi buồn hay vui khi mọi thứ cảm xúc tôi hằng sâu sau khuôn mặt tẩm ủ đầy hơi mê và thuốc độc?
Tôi thực sự bất lực trước tình yêu của mình. Tôi phải làm gì để chinh phục người mình yêu?
-- ----- ---
Có những đêm gượng thức cùng bài vở, lặng lẽ một mình với chiếc đèn bàn nhỏ nơi góc phòng tối om, tôi nghĩ về ấy… Tôi sóng soài mệt mỏi, cơ thể buông lỏng như một xác chết, đầu óc tôi rỗng tuếch và mắt tôi mở to, xoáy sâu vào khoảng không đen ngòm bên ngoài ô cửa sổ kính. Tôi có cảm giác như cơ thể mình đang độ tan rã dưới đáy một cái giếng hoang lạnh lẽo…
Tôi nhớ ấy nhiều lắm, có lần, nhớ ấy quá, tôi phát khóc…rưng rức như đứa con nít bị bỏ rơi cần một vòng tay âu yếm. Nước mắt tôi ứa tràn vô thức, hoen thành một vết loang sậm màu trên vai áo.
Tôi không có bạn thân và tôi không thể tự an ủi mình, tôi chỉ biết khóc…
Đèn vẫn sáng, căn phòng im ắng trong màn đêm tĩnh lặng tuyệt đối…còn tôi, đã thiếp đi một lúc nào đó…trôi bồng bềnh trên những mộng mỵ thấm đẫm nước mắt và bao mệt mỏi của ngày…tôi chẳng còn ý thức được gì nữa…
Tôi đã cố gắng kìm lại những xúc cảm khô rát luôn cào xé dữ dội trong trái tim bé bỏng ngày qua ngày, nhưng bản năng và nỗi đau quá lớn đã khiến tôi không thể trụ vững được nữa.Tôi phải thường một mình chịu đựng tất cả trong những đêm dài như thế. Chỉ một mình tôi thôi. Tôi chơi vơi giữa thế giới lạc lõng không có niềm vui và sự sẽ chia.
-- ----- ---
Những ngày Chủ Nhật qua nhanh…
Niềm vui không sẽ chia là niềm vui ích kỷ, ngày vui không có ấy ngày còn gì ý nghĩa?. Đôi chân ta nhỏ, bước nhẹ qua bao miền hạnh phúc, đôi chân ta nhỏ, lỡ vấp những buồn đau…
…nụ cười mãn nguyện bỗng chốc hóa xót xa
giọt nước mắt lăn tròn trên má ai đang yêu?...
Sẽ thật buồn nếu ta yêu ai đó mà không đến được với họ, nhưng đau đớn thực sự là khi yêu ai đó mà không dám nói cho người ấy biết tình cảm của mình. Hạnh phúc nào hiện hữu khi ta quá yếu hèn, khi một lời nói nặng nề và khó khăn đến nỗi cả thế giới dường như ngủ vùi trong im lặng. Tôi có thể viết mãi về ấy như một đề tài sáng tác hấp dẫn nhưng tôi không thể mở lời với ấy khi bước ra ngoài thực tại. Khi rời khỏi những tách cà phê đắng nguội lạnh và màn hình laptop này, tôi phải nhắm mắt sống với tư cách là một con người khác, một thân phận khác. Thậm chí, tôi giấu giếm tất cả, tôi không dám tiết lộ với mọi người về bản thân tôi và ấy…tôi đang mạo hiểm với những bí mật của riêng mình.
…và bạn biết không, ấy của tôi không bao giờ đọc những thứ như thế này, nếu bạn ấy có vô tình đọc được thì cũng chẳng biết mình chính là “người yêu” đang cùng tôi chơi trò trốn tìm với bạn bên trong từng câu chữ.
-- ----- ---
Gió chớm lạnh xoa đầu tóc rối, tháng xx đặt bước lên tâm hồn tôi mang theo những nỗi niềm không thể tả, tháng xx mừng sinh nhật ấy…Tuổi 17 long lanh trong mắt tròn xoe một mơ ước màu xanh, ta sống trọn vẹn từng ngày bằng những rạo rực tuổi yêu…Ở cái tuổi ẩm ương này, con trai biết con gái có những nét đẹp rất duyên, con gái ngưỡng mộ con trai chơi thể thao thật cừ. Con trai thích con gái, con gái thích con trai…
Tuổi 17, người ta có những bí mật thầm kín không thể nói - bằng cách này hay cách khác.
17, tôi nhìn cuộc đời qua những kẽ bàn tay, bầu trời đêm trên mấy tầng cao lơ lững hàng triệu ngôi sao nhấp nháy tựa chuỗi đèn neon rực rỡ mùa lễ hội, tôi là ai giữa một thế giới đầy xáo động, tôi không thuộc về những cái gì vốn dĩ là tự nhiên.
Tuổi 17, tôi lục tìm một tình yêu giữa đống xúc cảm hỗn độn đầu đời…
chúc mừng sinh nhật nhé - ấy của tôi!
-- ----- ---
Tháng xx, những cơn mưa cuối mùa thưa dần trên thềm một tâm hồn dễ vỡ…
Tôi thích ngước nhìn mưa bay lã chã trên những ngọn đèn đường bật sáng về đêm, thứ ánh sáng màu vàng nhạt dịu dàng sưởi ấm một trái tim rét ướt…
Đó là vào những buổi tối cuối tuần dầm mưa trên đường về nhà từ lớp học thêm. Cuộc sống bận rộn vốn dĩ gieo vào suy nghĩ của tôi một nỗi sợ vô hình, tôi sợ mình không có đủ thời gian để chu toàn mọi việc, tôi sợ những thất bại không tên… Đối với tôi, mỗi ngày mới bắt đầu là khởi điểm của một cuộc đua nhàm chán nhưng khốc liệt, ở đó, bạn không có quyền lựa chọn, thay vì dừng lại để nghỉ ngơi, bạn vẫn phải tiếp tục hỳ hục chạy vì một áp lực nào đó phía trước lẫn sau lưng, và tôi - tay đua bất đắc dĩ ngay trên vạch xuất phát - luôn thèm khát chiến thắng trong mơ hồ, ảo mỵ…
Cơn mưa cuối mùa không ồn ào, chẳng chút vội vã. Lặng lẽ đến rồi đi thay một lời tạm biệt không thể nói. Giọt mưa tháng xx lành lạnh, lạt lẽo trên bờ môi tôi tê tái, run rẫy trong trong từng tế bào cơ thể. Mưa phủ đầu, gội sạch những bẩn bụi cuộc sống.
Mưa âm thầm luồn đôi tay khỏe khoắn qua vòng eo tôi - cái ôm bất ngờ từ phía sau - như một nhân tình điệu nghệ áp sát lồng ngực rắn chắc của mình vào tấm lưng đối phương trần trụi. Tôi có thể cảm nhận rõ từng hơi thở ấm nóng nhồn nhột sau gáy mình, đôi môi gợi tình của mưa khẽ chạm vào da thịt, thôi thúc những khát khao nhục dục cựa đạp mãnh liệt bên trong thân thể tôi. Mưa thì thầm hỏi nhỏ vào tai tôi bằng giọng nói nhẹ nhàng như đang muốn vuốt ve:“Mệt lắm không?”Khẽ nhắm mắt lại, tôi ngập ngừng đáp: “Có” - ngoan ngoãn như một chú mèo cuộn thân mình trong vòng tay chủ. Tôi thực sự kiệt sức. Cuộc sống tưởng chừng đã xô tôi khụy ngã trước khi có vòng tay mưa ôm ấp. Tôi đê mê trong những xúc cảm lạ lẫm mỗi khi đứng cùng mưa.
Từ ô cửa sổ trên tầng cao một nhà hút sâu trong con hẻm im vắng , thoáng nghe vọng lại bản Arioso của Bach. Tôi yêu nhạc của Bach như cách tôi yêu cuộc đời này, yêu mưa và cả ấy nữa. Giai điệu ngọt ngào trong đêm khuya như cố sức chen lấn với âm thanh rĩ rã của hàng tỷ hạt mưa trên mái những ngôi nhà đã xuống đèn từ lâu. Như tôi đó, thu mình co ro, luồng lõi giữa vài hạnh phúc chật hẹp...
Với mưa, tôi không cô đơn…nhưng mưa không phải là ấy, mưa không thể và mãi mãi không thể thay thế ấy của tôi.
Nhưng… ấy này?
Ấy có dịu dàng như cách mưa mơn trớn tôi không? Tình yêu nào là sản phẩm của một cái đầu khéo tưởng tượng, đôi khi trong suy nghĩ của tôi, ấy không thật bằng cả một giọt mưa nhỏ lắm…
-- ----- ---
Cứ thế, tình yêu đầu đời tôi cất dành qua mấy mùa hè dữ dội, ẩm mốc trong túi áo sơ mi ướt đẫm nước mưa hòa cùng nước mắt. Tình yêu đầu tiên nhỏ bé và giản dị tôi không có can đảm cho đi, tình yêu đầu tiên bồng bột và nông cạn đến nực cười…
Lời yêu nào tôi mãi giữ cho riêng mình, choáng đầy trong bộ nhớ điện thoại – những tin nhắn sms không bao giờ được gửi. Hý hoáy soạn, chần chừ lưu lại rồi nín thở xóa đi. Có lần, tôi ngồi chống cằm, mặt mày ngẩn ngơ, dán mắt vào chiếc điện thoại bất động đặt trên bàn – hàng giờ…Tôi không có can đảm nhấn nút “send” để gửi tin nhắn của mình đến ấy, thành thử, tôi quay sang ngồi chờ, có trời mà biết được tôi đang chờ đợi cái gì với điệu bộ rầu rĩ ấy…
Một lúc lâu sau đó, cái điện thoại bỗng rung lên khiến tôi cảm thấy khá bất ngờ, có một tin nhắn mới đến. Thề với bạn, trong vòng 3 giây trước khi cầm nó lên, tôi đã hy vọng đó là tin nhắn của ấy.
-“Soạn XX gửi XXXX để sở hữu trọn bộ nhạc chuông mới nhất …”.
Ôi không, tôi căm thù những dịch vụ nhắn tin quảng cáo rác rưởi trên di động. Thú thật, tôi thấy quê, nghĩ có thể mình là người đầu tiên trên đất nước này bỏ thời gian để mong ngóng một tin nhắn mời tải nhạc chuông.
Tình yêu của tôi nhút nhát đến đáng thương như vậy cơ à? Nhiều lúc, tôi không thể thưởng tượng mình đang “yêu” ai đó theo cái cách khờ khạo đến thế. Nhiều lúc, tôi tưởng mình bị điên…
-- ----- ---
Cấp III của một lớp học trò năm cuối đang từng ngày ngắn lại. Nếu có một ngày mai không còn được nhìn thấy nụ cười và ánh mắt của ấy nữa, ngày mai ấy sẽ ra sao? Tôi lo sợ khoảnh khắc ấy đến nhàu nát những trang nhật ký còn dở dang…
Sẽ buồn lắm nếu mỗi buổi sáng ý nghĩ đầu tiên của tôi không thuộc về ấy… đêm lết dài theo những nỗi nhớ triền miên…
Tôi có nên tiếp tục sống bằng một tình yêu trong trí tưởng tượng?
-- ----- ---
Dù muốn dù không, ấy cũng sẽ ra đi…
Mối tình đầu của tôi ngủ mê man trong một quả tim còn đang run rẫy. Khoảng cách giữa một tình yêu và niềm mong nhớ không bao giờ có thể được đo đếm bằng những đơn vị chiều dài.
Bước đi nào về một chân trời lạ lẫm. Tôi đứng lẽ loi bên lề cuộc đời, vẫy tay từ biệt khi ấy đã đi rất xa. Tôi đoán, cứ tiếp tục thế này rồi mọi chuyện cũng sẽ kết thúc như cách nó đã bắt đầu – vô vị và buồn chán.Tôi sẽ chẳng còn cơ hội nào để nói ra những gì cần nói…
Ấy à, tôi đã im lặng và kiên nhẫn chờ đợi…
rất lâu...
Tôi chờ đợi một điều kỳ diệu cứu rỗi sự hèn nhát cố hữu trong con người mình. Tôi đã từng ngu ngốc mà nghĩ rằng, sẽ đến một ngày, có ai đó điều chế thành công loại thuốc giúp con người ta trở nên can đảm, đặc biệt là trong hoàn cảnh của tôi, phải là loại can đảm bằng lý trí chứ không phải thứ can đảm ngu muội có được từ rượu mạnh hay chất kích thích. Nếu vậy, tôi sẽ chẳng tiếc gì để có được thứ thần dược ấy. Lời yêu thương khi đó sẽ thật dễ dàng làm sao?
Tôi biết mình đang mong mỏi một cơ hội quá đỗi mơ hồ...
Cùng lúc đó… tôi cũng nhận ra rằng…mình đã yêu ấy…yêu từng ngày, từng giờ, từng phút, từng khoảnh khắc lặng lẽ trong nhớ mong và hy vọng. Tôi yêu ấy qua những cái nhìn vụn trộm, qua những lần ta tình cờ chạm mặt, qua những mẫu ký ức cũ kĩ mỗi ngày tôi âm thầm cúi nhặt.
Tôi không nói, làm sao ấy biết tôi đã yêu như thế nào? Ấy thờ ơ quá, làm sao tôi biết ấy đang nghĩ gì?
-- ----- ---
Rồi đây, hẹn một ngày bình minh rực rỡ giữa lòng cuộc sống, len lõi suốt một ngóc nghách nào đó trên quả đất hơn 6 tỷ người này, chúng ta còn gặp lại nhau, dù là Champs-Élysées hay Times. Tôi sẽ tiến về phía ấy, không ngại ngùng và lúng túng…Vì tôi biết, tôi chỉ yêu và yêu ấy rất nhiều, thế thôi!
Ấy đi rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe, nha!
-- ----- ---
Tuổi 17, mối tình đầu chết trong lòng bàn tay tôi nhỏ bé. Tôi đau đớn chôn cất nó giữa nghĩa trang tâm hồn. Mùa thu nào, con chuồn chuồn kim bé bỏng chẳng còn sức chập chờn trong sương chiều hoang lạnh, thoi thóp mình trên lá cỏ tàn phai. Lần cuối cùng gạt vội giọt nước mắt trên khóe mi ướt nhòe, tôi cúi đầu chấp nhận một sự thật nhói lòng “Người yêu tôi mãi mãi là người tôi yêu”.
Tạp bút này không có cốt truyện, nội dung và kết cấu rời rạc theo những cảm xúc bất chợt không mạch lạc, không logic.
cuối năm 2010
cho “người yêu” và cơn mưa cuối cùng
No comments:
Post a Comment