15.11.13

Bếp Thiên Đường

Mỗi lần cùng T. lạc giữa một siêu thị nội thất nào đó, tôi quyết giữ chân cậu thật lâu ở chỗ người ta bày biện đủ thứ các món linh tinh thường thấy nơi một gian bếp tao nhã – ly cốc, chén đĩa, khuôn bánh, v.v. Kỳ thực mọi thứ trong không gian ấy rất dễ gieo vào tim mình một hạt mầm mầu hồng về viễn cảnh của cuộc chung sống hôn nhân sau này. T. đưa tôi xem một hũ thủy tinh có nắp đậy bằng ghỗ, loại dùng để đựng mứt, mật ong hay ngũ cốc đều được, đoạn đón lấy chiếc hũ từ tay cậu, tôi bảo mày đoán xem tao sẽ dùng thứ này như thế nào? Thì đựng cái gì mày thích chứ sao! Cái gì tao thích có thể cho vừa vào đây, động não đi ku? Kẹo bạc hà ít ngọt hả?! T. đáp ngay tắp lự. Kỳ thực trước đây chưa một ai trả lời đúng câu hỏi này ngoài T., tôi hích một cái nhẹ vào ngực nó bằng một nắm đấm hờ bảo khá lắm rồi đặt trả cái hũ lên kệ. Tôi bảo những gì mộc mạc luôn mang nét sang trọng và tinh tế bất chấp thời gian và chiều vận động bất khả đoán của nghệ thuật muôn thời, gout của tao cũng vậy, nếu có thể, tao không tiếc việc chi khá tiền vào một concept thiết kế ưng ý dành riêng cho kệ ly chén nhà mình. Hạnh phúc vẹn nguyên tao không bao giờ muốn đánh mất một giây phút nào từ gian bếp nhỏ tựa hồ vùng thiên đường chung của cả hai. T. khen tôi chu đáo nhưng lại bảo thực tế làm sao có thể là bản sao vừa vặn của những set – up như trên phim truyền hình Hàn Quốc, gian bếp lí tưởng được chăm chút đến mức hoàn hảo của mày có thể khiến bất kì món hầm nóng hổi rất đỗi bình thường trông đẹp mắt hơn, nếm thấy vị vừa ăn hơn, ấy nhưng khói bếp ấy làm sao ủ ấm mãi những mảnh tình phải đến hồi nát rã. Vậy nên, tao nghĩ chuyện chung sống đâu hẳn cứ quy về cái bếp, cái ăn đều sẽ ổn,… hạnh phúc sẽ tách vỏ chừng nào người ta yêu nhau đủ nhiều. Tôi im lặng một chút sau lập luận của T., nhưng sau đó tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa. *lẽ nào nó nói đúng*

No comments:

Post a Comment