24.11.13

Lướt Qua Đời Nhau

Nhiều khi miếng trầu không phải là đầu câu chuyện mà vì điện thoại hết pin và một chiếc túi nylon. Ban chiều đứng cạnh người đàn ông trạc 28 tuổi cùng trú mưa trước một cửa hiệu thời trang, tôi quay sang hỏi giờ đoạn anh nhấc tay lên xem đồng hồ (lúc ấy điện thoại tôi hết pin), anh đáp "À, 4 giờ 4O". Tôi hỏi tiếp: "Anh chạy từ đâu đến mà bị kẹt lại ở đây" (anh ấy mặc T-shirt màu cam, short đen, giày đen, vờ trắng, tất cả đều của Nike; trên bắp tay phải đeo thêm một túi đựng ipod nhỏ cắm tai nghe). Anh bảo chạy từ Công viên 23/9, rồi bất ngờ hỏi tôi "Em có cái bịch nylon nào không, anh muốn đựng ba cái này (gồm ipod, tai nghe và đồng hồ) rồi chạy về luôn". Tôi đáp không, rồi sau đó cả hai nói về những chuyện ba xàm ba láp trong khi mưa vẫn ko ngừng tạt ướt hết cả hai, lạnh cóng. Tôi bảo anh thử vào hỏi xin trong này (hiệu thời trang) cái túi nylon đi. Anh lắc đầu bảo thôi, làm vậy kì quá, và chúng tôi tiếp tục liệng vào nhau những câu nói vô tình xen lẫn nhiều khoảng trống to đùng. Khi mưa dần tạnh, anh quyết định theo gợi ý của tôi và hỏi xin được một cái túi nylon vừa vặn. Anh cẩn thận cho các thứ vào túi, cười chào tạm biệt rồi nhanh chóng mất hút sau hàng me lúc ấy rụng lá rụng cành tơi tả trên đường Nguyễn Thị Minh Khai. Tôi không bao giờ biết tên anh, chỉ biết anh cao không dưới 1m8, body rất đẹp, giọng trầm và ấm!

No comments:

Post a Comment