25.11.13

Dịch bài thơ "Rốt Cuộc" của Nguyễn Thiên Ngân

AL FIN | un poema de Nguyễn Thiên Ngân


Nos deslizaron hacia el fin
Una esquina de la camisa nos toca suave,
se pensó como la varita mágica de destino
Un tomado de la mano accidental
sembró mucho escrúpulo
Una pupila triste precaria
se pensó que no quisiste irme.
Pero, ¿por qué debería quedarme?
¿Quién me acompañará al horizonte?
¿Cómo los sueños distintos puedan crecer nosotros los dos?
¿Quién se refugiará conmigo tras la puerta,
y escuchará conmigo la lluvia en las noches de tormenta?
¿Quién me ayudará a saber hacia dónde va este río,
y dirá todo lo que estoy a punto de decir y no digo?




Rốt cuộc rồi chúng ta cũng chỉ sượt qua nhau
Một chéo áo chạm hờ cũng ngỡ là đũa thần số phận
Một cái nắm tay vô tình cũng gieo nhiều day dứt
Một ánh mắt buồn bã nhất thời cũng ngỡ rằng người bảo đừng đi
Mà ở lại thì có ích gì
Người nào có thể cùng ta đi đến cuối chân trời
Những giấc mơ không chung sao đủ nuôi hai đứa
Người nào có thể cùng ta trú vào sau cánh cửa.
Nghe mưa rơi bão giật phía ngoài kia
Người nào có thể cùng ta ngồi trông hướng sông trôi
Và nói cả những điều chưa định nói …

No comments:

Post a Comment