26.9.13

Cái chết của Koh và Sự cô đơn trên mạng xã hội

Koh đã chết!

Koh Masaki, diễn viên khiêu dâm đồng tính nam hàng đầu Nhật Bản đã mãi mãi ra đi trong suy kiệt sau nỗ lực chống chọi bất thành với chứng viêm ruột ở tuổi 29. Sáng ngày 18.O5.2O13, tin bài về cái chết của Koh loan nhanh trên các mặt báo điện tử của cộng đồng người đồng tính cả trong lẫn ngoài nước Nhật, diễn đàn kohmasaki.com dự kiến đóng cửa trước đó đã mở lại để thông báo về sự mất mát đột ngột này. Bên trong dư luận, người ta dường như không hài lòng với những lí do giải thích cho sự ra đi có-vẻ-lạ của Koh, báo chí bắt đầu dò dẫm đi tìm nguyên nhân dựa trên những giả thuyết nhuốm màu hoài nghi. Phần tôi mang trong mình một nỗi ngờ vực khi hay tin này những 11 ngày sau đó, nhưng tôi chấp nhận sự thật, rằng Koh đã chết - một bước ngoặc đau đớn để không biết linh hồn anh sẽ dạt về bờ thiên đường hay rơi xuống rãnh địa ngục, một cái cái chết "lãng xẹt" và chóng vánh giữa lòng nước Nhật hơn trăm triệu người.

Khi bạn đủ lớn để thật bình tĩnh theo dõi trọn vẹn một bộ AV (Adult Video) và lưu tâm đôi chút đến nền công nghiệp nhạy cảm này ở khía cạnh nghệ thuật nghiêm túc chứ không đơn thuần dừng lại ở việc thỏa mãn cơn khát tính dục của lứa tuổi, thì đó có thể là lúc bạn bắt đầu lựa chọn cho mình một vài thần tượng thầm kín từ trong danh sách dài dằng dặc những cái tên đã đi vào huyền thoại như Koh Masaki, như Maria Ozawa, như vân vân... Vậy ở đây, cái gì là nghiêm túc, cái gì là không nghiêm túc? Nghề của Koh là chấp nhận khỏa thân và biểu diễn cơn khoái lạc của riêng mình để mơn trớn bản năng nhục dục trong mỗi người khác, anh đáp ứng nhu cầu tự nhiên ấy theo kịch bản, đạo diễn, ê-kíp và sự nỗ lực không ngừng của chính bản thân, anh được trả lương và công việc của anh tạo ra giá trị tinh thần, anh đang lao động nghiêm túc. Ngược lại, khi mang cái mác "kiêu dâm" vào trong một xã hội không (chịu) thoát Á như Việt Nam, nơi đạo đức coi "dâm" là liều thuốc đầu độc nền văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc thì đừng nói đó là một diễn viên chuyên nghiệp như Koh với nhiều sản phẩm công phu, một cô gái dở hơi nào đó vô tình bị bung sex clip lên mạng cũng đủ để bị xem là "con đĩ" rồi, mà đã là đĩ thì đừng hòng nói chuyện nghiêm túc trên đất nước này, có vịn vào nghệ thuật cũng khó mà biện minh nỗi.


*Rốt cục thì ai cũng là một kẻ cô đơn.

Tôi để lại một mẫu tin ngắn vào hộp thư của Koh trên facebook 12 ngày sau khi anh mất. Nội dung cái tin ấy không thể kỳ quặc hơn việc người gửi là tôi đã phải căng não hàng giờ mới viết được vài câu có-vẻ-hay-ho bằng tiếng Anh cho một Koh đã quá cố. Vào lúc đó tôi nhận ra, mình cô đơn đến đáng thương, bởi hỏi sao ngày trước, đoạn Koh còn đều đều quay mấy chục DVD một năm thì không buồn nhắn lời yêu nào để bây giờ dở một trò mèo ngớ ngẩn cũng trở thành vô nghĩa. Ngoài trò điên rồ ấy, tôi dành thêm kha khá thì giờ đọc lại những dòng tweet và status được dịch lại khá vụn về, vài lời yếu ớt cuối cùng post lên ngắt quãng khi Koh bước vào giai đoạn gần như kiệt lực của căn bệnh khiến tôi đến rùng mình bởi trong lòng khi ấy nửa sợ nửa thương. Tôi tự hỏi người ta định làm gì với những mẩu đời rơi lại của Koh trên Twitter và Facebook khi mà giờ đây chúng giống như một cổ quan tài ủ mục đã bị lấp xuống lòng đất ấm hơn là vài ba kỉ niệm đẹp đẽ dọc suốt một phận người.

Có lẽ, nặng nề nhất trong tiềm thức của tôi đôi khi là nỗi ám ảnh về những cái chết hiện hữu trong thời đại công nghệ số phát triển như vũ bão ngày nay, bởi lẽ ranh giới vô hình giữa những tiểu tiết vĩnh viễn không tiếp tục tồn tại và các dấu vết còn sót lại thuộc về một thực thể đã chết trong không gian ảo khiến tim rôi như rã ra. Hãy nghĩ về những hộp thư điện tử nhét đầy ứ hàng chục nghìn thông điệp không bao giờ được mở ra xem một lần nào nữa, những bức ảnh chụp ngày xưa được các cổ máy tìm kiếm tự động gom về từ mọi ngã chỉ trong xấp xỉ chưa đầy nửa giây bằng một từ khóa là tên ai đó đã chết, thanh xuân của những trái tim ấm nóng một thời nay bỗng hóa cằn cõi, nằm lăn lóc giữa bóng tối toàn bích không một ai để tâm. Nói theo kiểu ma quái, linh hồn của mỗi người sẽ mãi mãi vất vưỡn trong một cõi dị biệt đặc sến như nhớt động cơ ô tô, và cái cõi dị biệt ấy chẳng những ngày càng trương phình mà còn thối rữa ra như cứt. Ai đó thậm chí từng tư duy hoa mỹ hơn tôi rất nhiều, họ viết: "Thế giới Internet là thế giới của một hạm đội ma vĩ đại, nơi những mảnh váng tàu và những con tàu rách rưới rồi sẽ trôi nỗi khắp đại dương lãng quên. Thế giới Internet là thế giới của những tín hiệu S.O.S.". Mạng xã hội đặt trong thế giới Internet là một lỗ đen huyền bí hút hết gần như mọi thứ vào trong lòng cõi chết vĩnh hằng.

--
Thôi, Koh đã chết rồi, tôi không muốn nói nhiều nữa. Ừ, thì anh đi, mang theo nỗi ám ảnh về cái xấu xí trong nền công nghiệp phim cấp 3 khắc nghiệt, mang theo cái đẹp mà anh muốn gìn giữa chứ không chịu hi sinh. Cầu mong anh hạnh phúc ở một thế giới không có mạng Internet!

No comments:

Post a Comment