Tôi đã bước qua những tháng ngày niên thiếu thật khó khăn ở đó, một căn gác xép nhỏ tối tăm và đầy bụi bặm. Tôi ganh tỵ với những ai đã từng có phòng ngủ riêng ở tuổi dậy thì.
Gia đình bốn người của tôi cùng sống trong một không gian khá
chật hẹp. Đó là căn trọ cấp bốn rộng đúng 24m2 có thiết kế giản tiện
với một phòng tắm và một gian bếp nhỏ. Không có phòng ngủ, phòng ăn hay phòng tiếp
khách, tất cả dành cho từng ấy diện tích tập trung vào mười mấy mét vuông ít ỏi
còn lại mà chẳng có lấy một vách ngăn đàng hoàng nào cả. Phía trên được xây
thêm một cái gác thấp lè tè chia ra hai phần, một bên dùng làm kho cất những
thứ đồ linh tinh trong nhà: đống sách báo cũ, chiếc xe đạp lâu ngày không chạy
đã rỉ sét của tôi, giỏ đồ nghề làm điện của ba, vài túi lớn nhét đầy vải cắt
thừa đủ màu của mẹ và hàng ty tỷ những món đồ chẳng bao giờ được sử dụng lần
nào nữa cũng được chất cả lên đây. Đó mới chỉ là một bên của cái gác, bên còn
lại chính là…’phòng ngủ’ của tôi.
Suốt 7 năm trời, từ dạo đầu năm lớp 6, lúc gia đình mới dọn
vào ở trong nhà mới, tôi đã lủi thủi sống một mình trên căn gác xép rộng chưa
đến 6m2 này. Nó giống như cái thế giới mỗi ngày một nhỏ lại khi tôi
mỗi ngày một lớn lên - cả về thể chất lẫn tinh thần.
Nói là phòng ngủ nhưng thực ra, bên phần của tôi, đồ đạc chẳng
có gì nhiều ngoài một cái bàn học, loại bàn đóng bằng ván ép rẻ tiền có kệ sách
đi liền. Trên mỗi ngăn của cái kệ, ngoài sách giáo khoa, vở ghi chép các thứ,
tôi dành ra một ngăn để chưng lên những cuốn sách mua về hay được tặng. Sách đọc
thì tôi không có nhiều nhưng đều là những cuốn tôi thích cả. Tôi được một bác ở
chỗ làm của mẹ tặng cuốn Harry Potter and the Deathly Hallow của nhà xuất bản
Sholastic mua hẳn ở Mỹ. Xếp ngay bên cạnh nó là cuốn “King Lear” và cuốn “The
call of the wild and White Fang ” – đều là bản tiếng Anh. Tôi còn có Rừng
Na-Uy, Kafka bên bờ biển, Bắt trẻ đồng xanh và một Tuyển tập truyện ngắn đặc
sắc của O-henry nữa…Tôi đặt màn hình máy tính hiệu AOC mua lại của một người họ
hàng ngay giữa bàn học của mình, trên bốn cạnh của nó có dán chi chit những mẫu
sticker quăng góc màu vàng ghi đủ thứ. Cái bàn học của tôi trông có vẻ không
được gọn gàng lắm vì tôi thường bày biện nhiều món dớ dẩn ở khắp nơi nhưng ít
khi nào dọn dẹp.
Có một cửa sổ nhỏ trên căn gác của tôi, đó là kiểu cửa kính
sập với những song sắt ngang dọc chia làm nhiều ô vuông vức đã bị gỉ, bong gần
hết lớp sơn cũ. Cái ô cửa ấy cùng thấp như cái gác vậy, nếu ngồi bệt xuống thì
nó sẽ ở ngang tầm nhìn. Cửa có 4 tấm kính màu cánh gián nhưng từ lâu đã bị tôi sơ
ý làm rơi vỡ đi mất tấm dưới cùng. Từ khoảng trống của tấm kính bị thiếu ấy thỉnh
thoảng len lõi vào trong căn gác một ngọn cây trứng cá mọc sát vách tường phía
sau căn trọ. Thay vì bẻ đi, tôi để mặc cho nó tự tìm đường chui vào sâu hơn,
mỗi ngày một ít, cành cây ấy vươn dài trong căn gác nhỏ của tôi và đến một lúc
nào đó, có lẽ vì không đủ ánh sáng, những chiếc lá xanh dần dần rũ héo, khô lại
rồi chết đi. Những ngày mùa hè, tôi hay nghịch ngợm thò tay hái ăn những quả
trứng cá đỏ mọng cho đỡ buồn. Cũng có lần, vào một buổi sáng mùa mưa lạnh và
ẩm, bầu trời vẫn còn u ám sau trận mưa âm ĩ đêm hôm trước, tôi đã len lén nhìn
một con chim sẽ ướt sủng đang rỉa lông trong vòm lá xanh ngắt qua cái cửa sổ
nhỏ bị thiếu mất một tấm kính ấy. Nó đậu ngay trên một sợi dây điện trước mắt
tôi, cơ thể nhỏ bé co rúm lại trong đôi cánh nặng nề vì nước trông thật tội. Nó
không nhìn thấy tôi, còn tôi nín thở quan sát nó thật kỹ lưỡng, tôi không biết
mình làm như thế vì cái gì nhưng tôi không muốn rời mắt khỏi con chim. Cứ như
thế, tôi dán mắt vào sinh vật bé nhỏ ấy mãi đến lúc nó tung cánh bay đi mới chịu
leo xuống gác đánh răng và ăn sáng.
Cái cửa sổ nhỏ xíu còn là nơi tôi thường ngồi rất lâu chỉ để
quan sát mọi hoạt động thường ngày diễn ra bên dưới những nhà dọc hai bên đường
mà không bao giờ sợ bị phát hiện. Những tán cây trứng cá sum suê phủ khuất ô
cửa nhỏ và những người đi ngang qua con đường phía dưới kia có lẽ chẳng bao giờ
ngước mắt lên để kiếm tìm cái gì đó trên đây. Khu tôi sống là một xóm trọ đúng
nghĩa, nhà ở đây đa số được xây cùng một kiểu và người ta từ tứ xứ đổ về làm ăn
sinh sống. Mỗi ngày bước ra khỏi cửa nhà, tôi gặp rất nhiều người nhưng hết
thảy trong số họ đều là người dưng, và dù ngày nào tôi cũng gặp một vài người
vào cùng một thời điểm và theo cùng một cách nào đó rất tương tự nhưng tôi
không bao giờ biết họ là ai, hoặc hình như tôi đang nói dối vì trên thực tế,
tôi đã chẳng bao giờ thử tìm hiểu xem họ là ai. Tôi không còn nhớ rõ lắm đó là
năm tôi học lớp mấy, đêm ấy tôi online rất khuya. Cái xóm nhỏ cả ngày hỗn loạn
vì bị không biết bao nhiêu thứ âm thanh tạp nham vây lấy lúc đó im lìm trong
bóng tối đen đặc. Cảm thấy hơi chóng mặt, tôi rời màn hình PC, đến ngồi bên cửa
sổ nhìn ra ngoài. Ở chỗ người ta mắc cái bóng đèn đện 60W tuốt trên thân cây cột
điện phía bên đường có hai thanh niên, một gã đang nói chuyện điện thoại còn gã
kia ngồi trên chiếc xe máy dựng cạnh đó, hắn châm một điếu thuốc và hít hơi đầu tiên thật
dài. Một lúc sau, không lâu sau khi gã kia kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại,
một thanh niên từ căn trọ gần đó bước
ra, đợi anh ta tiến lại gần, hai gã ngồi đợi nãy giờ không nói thêm gì, xông
tới túm áo đấm thẳng vào mặt người thanh niên ấy. Người bị đánh không tìm cách
bỏ chạy (hoặc là không kịp bỏ chạy) mà khuỵu xuống đường, hai tay ôm chặt đầu
cố đỡ những cái đạp thằng cẳng tàn nhẫn của hai gã kia, người thanh niên ấy
cũng không van xin hay nói năng gì cả, im lặng chịu đòn giữa âm thanh thuỳnh
thuỵch của những cú đấm, cú đạp điếng người. Khoảng hơn một phút sau, hai gã
kia phóng xe mất hút vào màn đêm bỏ lại người thanh niên nằm trên mặt đường lởm
chởm đá, anh ta gượng đứng dậy thật khó khăn, đúng lúc đó, một phụ nữ từ trong
căn trọ anh sống chạy ra, cô ta có vẻ không hề hoảng sợ khi thấy cảnh tượng đó
mà điềm tĩnh dìu anh bước vào trong, và thật lạ, họ vẫn không nói với nhau câu gì. Mọi chuyện xảy ra
nhanh đến mức tôi không kịp nghĩ đến việc sẽ chạy ra giúp đỡ mà chỉ nghĩ đó là
một cảnh bạo lực thật nhất tôi từng chứng kiến. Mãi về những năm sau này, khi
nghĩ lại những gì đã nhìn thấy qua cái cửa sổ nhỏ bị thiếu mất một tấm kính ấy,
tôi cảm thấy mình thật cô đơn biết bao, tôi đã không thể kể với ai đó câu
chuyện về những quả trứng cá ngọt lịm đầu mùa hạ, về con chim sẻ co ro đậu giữa
một ngày mưa âm u, về một trận ẩu đã chớp nhoáng trong đêm khuya khiến tôi đến
nghẹt thở mà chẳng làm được gì, và vì thế, tôi tự mình cố nhớ lấy tất cả, mà
như vậy thật sự rất cô đơn.
Tôi cất giấu nhiều bí mật tuổi mới lớn của mình trong từng
ngóc ngách trên căn gác xép nhỏ này suốt những năm đầu cuộc đời. Ba mẹ tôi hiếm
khi leo lên tận đây để kiểm tra xem cái gác có luôn ngăn nắp hay không nhưng cả
hai, nhất là mẹ tôi, sẽ làm ầm ĩ cả lên nếu không thấy tôi dọn dẹp chỗ ngủ của
mình vào mỗi sáng Chủ Nhật. Ngày trước, tôi nhét một đĩa phim người lớn dưới
đáy chồng sách cũ đặt sát góc tường -
nơi đối với tôi có thể được xem là an toàn nhất trong căn trọ nhỏ xíu này.
Tôi lôi nó ra play trên PC của mình không biết bao nhiêu lần mỗi khi có dịp ở
nhà một mình, vừa chăm chú dõi theo từng động tác thuần thục đến nhàm chán của
hai diễn viên (mà đặc biệt là chàng trai), tôi vừa thủ dâm như điên, đương
nhiên rồi. Khi tự thỏa mãn nhu cầu tuyệt vời ấy trong không gian của riêng
mình, tôi không việc gì phải giữ ý tứ nữa, tôi để mặc cho mọi thứ diễn ra thật
bản năng, nghĩa là, tôi không phải cố hết sức kiềm lại hơi thở gấp gáp của mình
những khi cao trào như lúc thủ dâm trong bóng tối, đoạn mà cả nhà đã tắt đèn đi
ngủ. Nhưng tôi đã không một lần nào ngó ngàng đến cái đĩa ấy nữa từ ngày tôi bắt
đầu sử dụng internet. Chắc có lẽ internet cho tôi nhiều thứ cần thiết hơn là
một đĩa phim khiêu dâm san lậu dài vẻn vẹn có 45 phút. Bây giờ, khi đã là một
thằng con trai 19, những hình ảnh lặp đi lặp lại trên chiếc đĩa đầy những vết
xước ngày xưa đã không còn rõ ràng trong trí nhớ của tôi.
Cũng trên cái
gác nhỏ này, tôi bắt đầu nhận thấy những thay đổi trên cơ thể mình đoạn tôi
bước vào tuổi dậy thì. Đó là một quãng thời gian khó khăn đối với một đứa con
trai quê mùa như tôi. Những ngày ấy, giọng nói của tôi rè ra như âm thanh phát
đi từ một cái radio bị nhiễu sóng nặng. Tôi phát hoảng khi nhìn thấy những đám
lông cứ mỗi ngày một dày thêm ở vùng dưới hai cánh tay, ở bắp chân, và ngay cả
ở vùng kín lần lên phía rốn, dĩ nhiên rồi. Tôi mọc thêm một ít râu và mặt mày
bắt đầu xuất hiện những đốm mụn rất khó coi. Tôi ghét việc phải nghe những
người xung quanh gọi giai đoạn này của sự phát triển là “trổ mã” hay gì gì đó,
tôi chỉ đang lớn lên, mà ai thì cũng phải lớn lên. Ba mẹ tôi không bình
luận nhiều về những thay đổi trên cơ thể của con trai và tôi cảm thấy như vậy
thật tàn nhẫn, ở tuổi đó, lẽ ra tôi cần được trả lời nhiều câu hỏi mà toàn bộ
chương cơ thể người trong sách Sinh học lớp 8 cũng chẳng nhằm nhò gì. Vậy mà
tôi đã phải tự tìm hiểu lấy tất cả. Tôi xem phim người lớn, tìm đọc mục ‘sức
khỏe giới tính’ trên báo và tạp chí. Khoảng thời gian ấy, tôi thấy mình giống
với cô bạn Marilyn trong truyện ngắn “Nobody Listens When I Talk” viết bởi Annette Sanford một cách kì lạ.“Bạn là người con trai trong căn phòng có
chấn song nơi cửa sổ, là một người đàn bà già nua nằm trên tấm trải giường
trắng đang nhìn Chúa mắc kẹt trong cái khung hình, là một đứa trẻ mang vết sẹo
trên mặt”.
Mười Tám tuổi, tôi
không sống như những đứa khác. Tụi con trai mới lớn trạc tuổi tôi khi ấy thằng
nào cũng ‘rần rần’ - thuốc lá, tiệc tùng thâu đêm, nụ hôn đầu đời với những đứa
con gái và thậm chí là cả ‘chuyện ấy. Tụi nó bắt đầu làm người lớn theo cách
nào tụi nó muốn, và cả bọn trưởng thành có những sai lầm đầu tiên làm kinh
nghiệm. Tôi cũng lớn lên nhưng không phải theo cách của đa số, mà là theo cách
của ba mẹ tôi. Ngoài giờ học ở trường, tôi đi bộ về nhà một mình vào buổi
chiều, lặng lẽ leo lên cái gác nhỏ ọp ẹp và làm chuyện gì trên này chẳng ai biết.
Tôi ít khi ra ngoài vào buổi tối (ngoại trừ một số ngày trong tuần tôi phải đến
các lớp luyện thi ca ba tận trong thị trấn, những buổi như thế, tôi toàn được ba đưa đi đón về). Kể cả về cuối
tuần thì tôi cũng chỉ nằm ở nhà mà thôi, tôi dành thì giờ đọc tiếp những cuốn
sách bỏ dở trong tuần trước hoặc lang thang trên internet suốt ngày. Tôi không
đụng đến những trò chơi trực tuyến đang làm điên đảo giới trẻ mà lục lọi đâu đó
ra được những quan điểm triết học lạ lẫm, những dòng nhạc của Mỹ từ các thập
niên xa xôi và tôi chính thức ‘nghiện’ facebook từ năm lớp 11. Tôi không có bạn
thân để tâm sự những vấn đề ở tuổi của mình còn ba mẹ dường như quá bận rộn với
cuộc mưu sinh bên ngoài đến nỗi chẳng còn thì giờ đâu mà ngồi nghe tôi nói một
cách thật kỹ lưỡng về những điều mà theo họ là ‘chuyện người lớn con nít chưa
cần biết’. Mười-tám-tuổi, tôi vẫn còn là đứa con nít trong mắt họ. Tôi luôn xem
đó là những cái hố trống hoác cần phải bị lấp đi trước khi một sự ngu ngốc nào
đó xô ngã tôi xuống những tầng sâu cô đơn thậm chí còn đáng sợ hơn cả việc một
ngày kia ba hay mẹ tôi vô tình phát hiện con trai mình đang thủ dâm theo nhịp
độ của một bộ phim khiêu dâm trước màn hình PC. Kể từ đó, tôi nghĩ đến việc tự
thiết lập các mối quan hệ trên mạng xã hội, tôi tham gia vào cuộc sống của
nhiều người và để họ bước chân vào chính cuộc sống của mình theo những cách lọc
lừa và giả tạo. Dù luôn nhìn những hào nhoáng bày ra trước mặt kia bằng cặp mắt
theo chủ nghĩa hoài nghi, nhưng kiểu sống của nhiều người làm tôi thấy ganh tỵ phát
điên và thậm chí có đôi lần nó khiến tôi phải ôm ghì lấy nỗi thất vọng ghê gớm suốt
một thời gian dài sau khi thử đem so sánh tất cả những gì đã thấy với cuộc sống
hiện tại của chính bản thân mình. Tôi thấy chán ngấy với cuộc sống nghèo nàn
của mình. Vậy đấy, bên lề một thực tại vố dĩ đã nhạt nhẽo, tôi quan sát thế
giới lung linh đang vận động ngoài kia qua một màn hình LCD rộng đúng 15 inches
như thế suốt những năm trung học của mình. Tôi không dám gọi đó là một khoảng đời
thú vị lắm vì tôi đã bị đẩy ra rất xa những gì mà đáng lẽ một thằng con trai
đúng nghĩa cần và phải trãi nghiệm ở tuổi đó.
Có những ngày trường về, tôi mệt mỏi quăng cặp sách vào một
xó, nằm dài người ra trong bóng tối mờ ảo của buổi chiều và sự bừa bộn của cái
gác chật chội, mồ hôi thấm ướt trên lưng chiếc áo sơ mi trắng tôi mặc cả ngày còn
chưa kịp khô. Tôi nhắm mắt để bắt đầu suy nghĩ về một căn nhà đàng hoàng với
những căn phòng đàng hoàng mà tôi đã bắt gặp đâu đó trên những cảnh phim truyền
hình Mĩ. Trong một không gian vừa đủ (chứ không phải trên cái gác rộng chưa đến
6m2 này), tôi muốn nổi loạn. Thật đấy! Tôi sẽ khóa trái cửa phòng và
bật nhạc thật lớn, sẽ quay lại cảnh mình nhảy nhót điên khùng rồi upload lên
youtube, hoặc nếu không như thế thì tôi cũng sẽ ngồi bàn luận lảm nhảm về vấn
đề gì đó như kiểu một số V-blog bây giờ. Tôi còn muốn đi lại trong phòng mà
chẳng mặc bất cứ thứ quần áo gì trên người, ngay cả khi ngồi học hoặc cuộn mình
trong chăn lúc ngủ. Tôi muốn phòng của mình được khoét thêm một cái hốc có
thanh sắt vắt ngang kiểu như cái hốc nhìn thấy trong phòng của cậu bạn Dwayne
trong ‘Little Miss Sunshine’ để mỗi ngày
tập môn xà đơn. Nói thật, tôi luôn bị ám ảnh bởi chiều cao của cơ thể mình. Đối
với tôi, nếu cơ thể đạt đến một ngưỡng cao vừa đủ, sau này tôi sẽ tự tin và dễ
thành công hơn về nhiều mặt. Tôi thấy những đứa con trai sống trong thành phố
cùng lứa với mình đa số đều to cao và cứng cáp, tụi nó có những điều kiện phát
triển thể chất mà ở miền quê tôi sống còn lâu mới theo kịp, và đương nhiên, cái
gác xép 6m2 của tôi chẳng có nghĩa lý gì so với một phòng tập thể
dục đạt chuẩn hay hồ bơi có thềm nhảy cao.
18 của tôi
lặng lẽ đi qua, không ồn ào cũng chẳng có mấy kỷ niệm gì ấn tượng cho lắm. Cũng
như những đứa bạn khác, vùi đầu vào đống sách vở để chuẩn bị cho kì tuyển sinh
đại học là công việc lấy đi của tôi nhiều thời gian nhất. Và bằng một chút nỗ
lực, cuối tháng 7 năm 18 tuổi, giấy báo nhập học được gửi về, tôi đã đỗ vào một trường công
lập trong thành phố. Từ đó, tôi khăn gói lên đường, bắt đầu cuộc sống sinh viên
đi học xa. Thường thì hai tuần, hoặc có khi cả tháng trời tôi sẽ về thăm gia
đình một lần vào những dịp cuối tuần. Mỗi khi về đến nhà, tôi âm thầm xách balo
leo lên cái gác nhỏ ọp ẹp của mình và làm chuyện gì trên này chẳng ai biết.
Viết rất lâu
10/2012
.ỵ ỵ ỵ ỵ ỵ ỵ.
No comments:
Post a Comment