Ê! nay đã quen thành phố chưa, liệu có sống nổi hết bốn học kì không? T. vừa cười vừa hỏi, ánh mắt chòng chọc trên gương mặt láu cá bất hủ. Chọc đi tao thằng khốn, thành phố này là cái gì mà phải sợ?! mình cố gồng mình biện minh.
Có đứa than hoài, rủ qua ở chung thì giẫy nẫy, để coi sau này ai khổ! T. không chịu từ bỏ kế hoạch dội bom khủng bố tinh thần. (Phần sau của câu chuyện là một cảnh thoại sặc mùi tục tĩu vì mình đã hết sức chịu nỗi xin ko kể ra đây).
No comments:
Post a Comment