6.9.13

Anh nghĩ gì trong cơn sốt hay Cuộc chuyện trò cùng em đương lúc mê man

Ngày O5 tháng O9 anh sốt cao, em đến thì thầm vào tai anh bằng một giọng nói yếu ớt, em hỏi anh nghĩ gì lúc này, hãy nói với em khi còn mê man?! Anh ư?! Anh chợt nghĩ…


về tuổi 18,


Năm 18 tuổi, anh bắt đầu cuộc sống mới xa những người thân trong gia đình, bạn bè, và anh xa em. Đời lạ lẫm kiểu như suốt những năm trước đó, anh vô tình ngủ quên trong một cái xó tăm tối nào để đến bây giờ giật mình tỉnh giấc. Anh hoảng lắm, anh lúng túng trước mọi thay đổi quanh mình.

Sống có lúc ngoảnh mặt nhìn lại, đếm thử được mấy ngày vui. Ít lắm em! Ở đây, người ta cười vào mặt anh nhiều lắm, không biết vì thích hay vì khinh. Có người ghét anh ra mặt, hăm dọa anh sau đôi ba lần chuyện. Thôi, anh cũng chỉ im lặng, làm gì được họ đâu em. Phần anh cũng đã quen với cách ai đó nhìn mình bằng ánh mắt như muốn nói mày là một thằng chó bệnh hoạn.

18 của anh là một đoạn đời khó khăn và nhàm chán, anh loay hoay trong nỗi hoài nghi về cuộc đời, bản thân và về những người xung quanh. Sống bằng nhiều bản mặt chẳng thú lắm em ơi, anh cười đấy nhưng ai chắc anh có đang vui, nhiều khi người ta chỉ biết cười hờ hững trước mọi sự đời vì họ chẳng thể khóc nỗi sau quá nhiều đắng cay nữa rồi. Ai mà biết được bản thể nào có thể ẩn dưới vẻ ngoài hoàn hảo kia chứ em?!
Tháng 10 năm anh 18, đời thẳng tay tán vào mặt anh một phát đau điếng. Cái tát bất ngờ làm anh suýt ngã vì choáng. Anh không kịp đỡ chỉ vì anh mới 18, anh đâu biết cuộc sống này có những mánh khóe ghê tởm gì mà tránh chứ em. Khi ăn một cái tát oan mạng kiểu ấy, anh dồn cả tức hận vào tim nhưng đồng thời anh bất lực trước mọi sự đời trớ trêu, anh yếu hèn quá phải không, hãy trả lời thật với anh, xin em đấy?!
Năm 12, học trò cuối cấp bọn anh lao đầu vào học ngày học đêm với mong muốn có được tấm vé bước vào giảng đường đại học. Khi ấy, có ai đó cười vào mặt anh mà bảo rằng anh đang làm những chuyện đáng chán vì đã quyết định theo học tiếng Tây Ban Nha ở một trường công lập trong thành phố. Em có nghĩ anh là thằng rồ nhất trên đời không? Xin em hãy ủng hộ chứ đừng hùa theo bọn chúng hành hạ tư tưởng của anh nữa nhé!

18 tuổi, lần đầu tiên có một bác trung niên đến mời anh mua vé số. Anh bối rối từ chối, hình như anh chưa quen.

về ba má,
Anh thương má nhiều hơn từ cái đêm má đọc to rõ cho ba nghe từng chữ một trên giấy báo trúng tuyển vào đại học của con trai, suốt mấy tuần trước ngày anh nhập học, má lo chuẩn bị đồ đạc và căn dặn anh mọi điều chi li; anh thương ba nhiều hơn từ dạo một buổi sáng đầu tháng 9, ba chở anh ra bến cho kịp chuyến buýt đầu tiên vào thành phố, xe chạy rồi mà ba còn đứng đó nhìn theo mãi, anh ngoái nhìn bóng ba nhỏ dần bên chiếc xe gắn máy, nhìn cả quê hương lùi hẳn về phía sau lưng mình, vào lúc đó anh nhận ra, hành lí mang theo còn có một hạt mầm hi vọng đợi anh gieo xuống miền đất hứa.

Có những ngày đến lớp, anh thấy khó chịu vì phát hiện một vết bẩn trên vai áo chemise hôm trước anh vụn về giặt chẳng sạch, rồi anh nghĩ đến ba má ở nhà mỗi ngày lo cho anh từng cái ăn cái mặc mà đã bao giờ than phiền gì đâu?! Sống tới từng tuổi này, anh mới biết ba má đã và còn khổ vì anh nhiều nhiều lắm em à!

Cũng bởi vì thương ba má nên chừng nào anh còn đóng vai diễn dối lừa trong vở kịch lớn của một gia đình nhìn bề ngoài có-vẻ-ổn thì phân cảnh bĩ cực nhất một mình anh sẽ chịu. Anh không biết, liệu ba má sẽ ra sao nếu bí mật này bị vạch trần, nhưng anh có thể sẽ chết, nếu không như vậy, anh buộc phải diễn tiếp như cách anh đã làm suốt hai chục năm qua, em có tin anh sẽ làm được không?!

về tháng 1O có em,

Tháng 1O, miền Nam mùa này chìm mình trong những cơn mưa dầm tưởng chừng như không bao giờ dứt, em ở đâu để anh tìm hoài chẳng thấy, đời mộng mỵ, mùa mong manh, anh mệt mỏi. Ngày em đi, cơn mưa hè giăng trắng xóa con hẻm nhỏ mỗi chiều ta ngang qua, em bỏ lại anh đứng đợi bơ vơ dưới ngọn đèn đường đã tắt từ lâu. Anh không biết bước về đâu khi em mang theo cả thế giới của anh bỏ trốn, em có thấy mình quá nhẫn tâm?!

Một thằng con trai như anh kỳ thực có quá nhiều hỏng hóc khi chỉ mới 2O, anh muốn yêu và được yêu, nhưng em ơi, anh có thể chết vì buồn trước khi đời ban thêm một ân huệ nào khác, bởi chỉ có một cơ hội duy nhất để gây ấn tượng lần đầu tiên mà anh đã phá nát mọi thứ như hoa trong vườn ngã rạp sau cơn bão mùa hè, anh quá vụng trong chuyện yêu đương em nhỉ?!

Thôi em đi đi, đừng bắt anh phải suy nghĩ đương lúc nửa tỉnh nửa mê thế này, bởi điều anh nghĩ sẽ chỉ toàn là những chắp nối rời rạc trong một tư duy bất bình thường, em đi đi!

No comments:

Post a Comment